Nhìn theo những cánh hoa trôi



Con đường nhỏ dẫn lên ngọn đồi có ngôi Tịnh viện mà mọi người quen gọi là chùa Lá. Từ thuở khai phá lập tự, nơi đây chỉ là am thất nhỏ dựng bằng tre lá thô sơ. Theo thời gian mọi thứ đã thay đổi, nhưng tên gọi cũ thì vẫn còn.

Chiếc xe khách dừng lại ven quốc lộ; Liên bước xuống, ngập ngừng nhìn quanh… rồi chậm rãi leo dốc. Đồi không cao, dốc không dài, mà bước chân trở về sao cảm thấy quá xa xôi dịu vợi. Con đường lên dốc chia ngôi Tịnh viện làm hai khu biệt lập. Bên trái là chánh điện, giảng đường và nội viện của chư Ni. Bên phải là chiêu đãi sở, nhà bếp và khu vườn trẻ. Mọi nơi trông thật sạch sẽ tươm tất. Không gian nhẹ nhõm bỗng vang lên tiếng hát ru con đong đầy tâm trạng của người mẹ trẻ.

Những lối đi lót gạch ngăn cách các dãy phòng dọc ngang, mỗi phòng dành riêng cho từng lứa tuổi nam nữ khác nhau. Từ trẻ lọt lòng cho đến những cô cậu sắp bước qua tuổi trưởng thành đều được nuôi dưỡng và lớn lên trong những căn phòng này. Bọn trẻ chắc đã đến lớp. Trong phòng chỉ có những bé hai ba tuổi mới chập chững biết đi. Những đứa bé còn ẳm ngửa được mấy cô bảo mẫu thay tã dọn rửa vệ sinh.

Căn phòng dài cuối sân dành cho mấy cô gái, mà không… là những sản phụ còn khá trẻ với chiếc bụng rõ to đang đi lại với bộ dạng nặng nề vất vả. Đứa con sanh ra do nhầm nhỡ, do sự bất trắc trong tơ duyên sẽ chẳng bao giờ là niềm hạnh phúc mong chờ của người mẹ. Thế nên, khi con cất tiếng khóc chào đời, lòng mẹ nào có vui vẻ gì mà ẳm bồng nựng nịu. Thôi thì đành gởi con lại cho nhà chùa nuôi dưỡng. Nương náu cửa chùa, ngày mai khôn lớn con sẽ hiểu và miễn thứ cho mẹ. Con cũng sẽ hiểu nhân duyên mẹ con chúng ta chỉ có bấy nhiêu. Người ta đã không muốn có con trên cõi đời… thì mẹ biết lấy gì bám víu mà dắt con đi cho hết đoạn đường hắc búa phía trước.

- Kìa Liên? Sao vào sớm vậy con? Con sanh rồi à? Em bé mạnh khỏe hả con…?

Trước những câu hỏi dập dồn, đôi chân thiếu phụ chỉ biết khuỵu xuống, hai tay ôm mặt rồi bật khóc nức nở. Khi nỗi đau bị chạm đến, tiếng khóc là câu giải đáp cho hết thảy. Khóc… cũng sẽ làm vơi bớt nỗi thương tâm một khi vượt quá sức chịu đựng của con người.

Xinh đẹp ngoan hiền lại học giỏi. Đó là những lời mà Liên luôn được nghe nói về mình. bố mẹ có một trang trại nhỏ, không no đủ nhưng vẫn đủ khả năng để lo cho chị em Liên ăn học thành tài. Rồi cô thi đậu đại học. Bước chân về tỉnh thành, Liên vun đắp biết bao mơ ước tươi đẹp. Một ngày mai đầy ắp màu hồng lại được củng cố thêm từ khi có sự xuất hiện của chàng.

Chàng là sinh viên năm cuối một trường Đại học Quốc tế danh giá. Đẹp trai phong nhã và như lời chàng tự giới thiệu về mình… là con trai độc nhất của một gia đình thành đạt lừng danh. Cha là nhà kinh tài sung túc với rất nhiều dự án về tài chánh và bất động sản. Mẹ là chủ toạ một tập đoàn lớn chuyên ngành du lịch tiêu khiển. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ đánh gục trái tim còn non dại của cô gái trẻ. đơn chiếc, nỗi nhớ gia đình chóng vánh được khỏa lấp bởi một tình yêu đẹp như mơ. Và rồi… câu chuyện tình đầy mơ ước ấy cũng đến hồi kết.

Khi biết nàng mang thai với mình, chàng ngồi lặng lẽ hồi lâu rồi nhỏ nhẹ giãi bày:

- Liên à! Em cũng biết đấy. Gia đình anh đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ cho anh du học lấy bằng tiến sĩ tại Mỹ, chỉ còn chờ ngày anh tốt nghiệp đại học là đi ngay. Anh rất yêu em. Nhưng vì ngày mai, chúng ta chẳng thể có con vào lúc này được. Em còn phải học thành tài để lo cho sự nghiệp của mình và báo ân cha mẹ. Vậy nên… anh đưa em số tiền đi giải quyết cái thai. Chúng ta còn trẻ lo gì không có con sau này. Em cứ yên tâm đợi ngày anh trở về, chúng ta rồi sẽ tái hợp… Từ buổi gặp gỡ ấy, nàng chẳng thể liên lạc được với chàng nữa. Như vậy đã rõ, người ta đã muốn quất ngựa truy phong và kết quả là Liên một mình ôm lấy nỗi đau đớn ê chề tủi hổ. Mang bầu tâm tư không thể giải bày cùng ai…

Liên quay quắt gần như mất phương hướng. Cái thai càng ngày càng lớn, cô không đến giảng đường để tránh ánh mắt thăm dò dè bỉu của bạn bè, cũng không trở về nhà để nhìn cha mẹ thất vọng đau buồn vật vã. Một buổi sáng Liên ra bến xe. Cô muốn đến một nơi nào đó chỉ có trời và biển. Cũng định viết mấy lời để lại cho gia đình nhưng lại thôi. Ngồi trên xe, Liên thầm thì với đứa con đang bắt đầu chòi đạp trong thân mình: “Con ơi! Mẹ rất muốn sanh con ra đời nhưng biết làm sao bây giờ. Thôi thì mẹ sẽ cùng con đi vào một cõi thiên thu bất tận, nơi sẽ không còn đau khổ với những trò lừa lọc người thương thế thái...”

Bất chợt Liên nhìn thấy con suối nhỏ bên đường, cô vội xuống xe với ý nghĩ ở đây không khí thật mát mẻ… rồi mai này mọi người sẽ dễ dàng tìm thấy mình. Khi Liên đang lặn hụp dưới dòng nước thì có bàn tay ai đó chụp lại. Cô vẫy vùng một lúc rồi ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy, Liên thấy mình đang nằm trong trạm xá. Sau này cô mới biết bệnh xá nằm trong ngôi Tịnh Viện và người đã cứu mình bên bờ suối là sư cô trụ trì. Hôm ấy chị phật tử chở sư cô ra đường và người đã nhìn thấy một cô gái trẻ bụng mang dạ chửa đang lội xuống suối ý như muốn kết liễu cuộc thế. Sư cô cho dừng xe rồi chạy xuống, sau một hồi níu kéo mới đưa được cô gái lên xe chở về chùa.

Được nhà chùa cưu mang, Liên tạm gát hết mọi chuyện đau buồn và ưng ý sự xếp đặt của số. Khi đã bình tâm nghĩ suy, cô kinh ngạc tự hỏi sao mình có thể đến được đây, một nơi không quen không biết, cũng chưa từng nghe ai nói tới. Đó là nhân duyên. Sư cô nói vậy và Liên cũng tin như vậy. Câu chuyện nhân duyên sau này Liên nghe nhiều chị em đồng hoàn cảnh kể lại…

Hơn hai thập niên trước, sư cô cùng vài vị sư muội của mình mua lại ngọn đồi của người quen rồi xây lên vài am thất nhỏ để tu niệm. Am thất làm bằng tre lá và tên gọi chùa Lá cũng có từ đó. Tâm nguyện của sư cô là muốn hình thành một ngôi Tịnh viện với nhiều gian thất nhỏ để chị em đồng môn sau khi học xong về cùng nhập thất chuyên tu. Ý định như vậy nhưng mọi thứ cứ tùy duyên tìm đến. Một thời gian sau, vùng đất hoang sơ cằn cỗi… bỗng nhiên được nhiều người quan hoài tìm đến hỏi mua. Chẳng bao lâu, cả đoạn đường dài ven quốc lộ hình thành các khu công nghiệp. Dân các nơi tìm đến làm công nhân, quán xá nhà trọ, dài chợ búa cũng bắt đầu mọc lên cùng với sao hệ lụy phát sanh giữa chốn đời thường.